Bình Chánh là một huyện ngoại thành của Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam.
Huyện Bình Chánh nổi tiếng với tốc độ đô thị hóa cao và dân cư đông đúc. Nằm ở vị trí cửa ngõ chính phía Tây, Tây Bắc và phía Nam của Thành phố, huyện này có nhiều địa điểm tham quan và di tích lịch sử. Với dân số đông nhất cả nước, Bình Chánh cũng là đơn vị hành chính cấp huyện có dân số đứng thứ 4 trong cả nước, chỉ sau thành phố Biên Hòa, thành phố Thủ Đức và quận Bình Tân (theo thống kê dân số năm 2019).
Trước năm 1975, Bình Chánh thuộc quận trực thuộc tỉnh Gia Định. Sau năm 1975, quận Bình Chánh được chuyển đổi thành huyện Bình Chánh trực thuộc Thành phố Hồ Chí Minh như hiện nay.
Huyện Bình Chánh nằm trải dài, bao bọc phía tây và một phần phía nam của khu vực nội thành Thành phố Hồ Chí Minh. Huyện có vị trí địa lý như sau:
Huyện có diện tích 252,56 km², dân số vào năm 2019 là 705.508 người[2], với mật độ dân số đạt 2.793 người/km².
Bình Chánh là địa bàn có nhiều kênh rạch, đặc biệt là ở nhánh phía nam và tây nam, tạo thành một hệ thống giao thông đường thủy quan trọng kết nối Thành phố Hồ Chí Minh với khu vực đồng bằng sông Cửu Long.
Huyện Bình Chánh có tổng cộng 16 đơn vị hành chính cấp xã trực thuộc, bao gồm thị trấn Tân Túc (huyện lỵ) và 15 xã: An Phú Tây, Bình Chánh, Bình Hưng, Bình Lợi, Đa Phước, Hưng Long, Lê Minh Xuân, Phạm Văn Hai, Phong Phú, Qui Đức, Tân Kiên, Tân Nhựt, Tân Quý Tây, Vĩnh Lộc A, Vĩnh Lộc B.