Gò Công là thị xã trung tâm phía Đông của tỉnh Tiền Giang, là thứ 2 đô thị lớn nhất tỉnh. Nó giáp với huyện Gò Công Đông ở phía Đông, huyện Gò Công Tây ở phía Tây, tỉnh Long An ở phía Bắc, và hai huyện Gò Công Tây và Gò Công Đông ở phía Nam. Diện tích tự nhiên là 101,98 km2 và có dân số 96.352 người (năm 2013).
Thị xã Gò Công bao gồm 12 đơn vị hành chính, bao gồm 5 phường (phường 1, 2, 3, 4 và 5) và 7 xã (Long Chánh, Long Hòa, Long Hưng, Long Thuận, Tân Trung, Bình Đông và Bình Xuân).
Thị xã Gò Công được liên kết bởi Quốc lộ 50 và cách gần 60 km từ thành phố Hồ Chí Minh và 35 km từ thành phố Mỹ Tho. Nó còn có các đường tỉnh đến các thị trấn ven biển, khoảng 15 km đến phía Đông. Rạch Gò Công chảy từ sông Vàm Cỏ và bao quanh thị xã từ phía Bắc, kết nối với các kênh rạch khác và sông Tiền. Với vị trí địa lý và hệ thống giao thông thuỷ bộ tốt, thị xã Gò Công đang trở thành đô thị trung tâm phía Đông của tỉnh Tiền Giang.
Thị xã Gò Công đã trải qua nhiều thay đổi về địa lý hành chính. Trước đây, vùng đất hiện nay là trung tâm thị xã là hai làng Bình Thuận Đông và Bình Thuận Tây. Năm 1836, chúng đổi tên thành làng Thuận Tắc và Thuận Ngãi, thuộc tổng Hòa Lạc. Trong thời kỳ Pháp thuộc, hai làng Thuận Tắc và Thuận Ngãi đã được gộp lại và đổi tên thành làng Thành Phố.
Với thay đổi hành chính, địa bàn thị xã cũng đã được đổi tên và thuộc về nhiều huyện, phủ, tỉnh khác nhau trong quá trình lịch sử. Từ làng Bình Thuận Đông và Bình Thuận Tây, đổi tên thành làng Thuận Tắc và Thuận Ngãi sau đó là làng Thành Phố, rồi là huyện lỵ của huyện Tân Hoà, Châu thành của khu Tham biện Tân Hoà, tỉnh lỵ của tỉnh Gò Công và cuối cùng là quận lỵ của quận Gò Công. Tất cả những thay đổi này đều xảy ra trong suốt thời kỳ Pháp thuộc, hiệp định Genève và kể từ 1964 đến 1975 là tỉnh lỵ của tỉnh Gò Công.
Sau ngày 30-4-1975, Gò Công đã được tổ chức hành chính với các cơ quan, tổ chức và đoàn thể cách mạng. Năm 1976, Gò Công và Mỹ Tho hợp nhất để tạo thành tỉnh Tiền Giang, Gò Công trở thành thị trấn của huyện Gò Công và sau đó là thị trấn của huyện Gò Công Đông.
Theo quyết định số 37/HĐBT của Hội đồng Bộ trưởng nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam ngày 16/2/1987, thị xã Gò Công đã trở thành một phần của tỉnh Tiền Giang.
Trong những năm đầu thế kỷ XX, Gò Công vẫn là một vùng nông thôn nhỏ có nhiều nét cổ xưa. Đường phố hẹp, những tiệm buôn với mái ngói âm dương, bến xe ngựa, bến xe ca, bến xe tải, bến đò vắng khách và chợ Gò Công (thành lập năm 1917) chủ yếu buôn bán lúa gạo và sản phẩm địa phương. Nhà máy nước được xây dựng năm 1936, nhà máy điện công suất nhỏ được xây dựng năm 1937 và có một số cơ sở tiểu thủ công nghiệp như xay xát lúa gạo và sửa chữa xe nhỏ.
Đó là một phần lịch sử quan trọng của Gò Công, đặc biệt là trong việc chống lại quốc gia Pháp và Tây Ban Nha. Năm 1861-1862, các đội quân chống Pháp của ba tỉnh miền Đông đã tụ tập dưới ngọn cờ của Bình Tây Đại Nguyên Trương Định. Năm 1963, Trương Định đã anh dũng chống lại cuộc tấn công của liên quân Pháp - Tây Ban Nha. Tháng 8-1964, mảnh đất này là nơi an nghỉ cuối cùng của Trương Định. Bà Trần Thị Sanh, vợ thứ của Trương Định, cũng đã có một vai trò quan trọng trong việc hậu cần cho cuộc khởi nghĩa chống Pháp của Trương Định với tinh thần yêu nước mãnh liệt.
Gò Công trong thế kỷ XX đã là một địa điểm quan trọng trong sự trẻ trẻ trí thức và cách mạng của Việt Nam. Năm 1927 là nơi tạo nên Việt Nam Thanh niên Cách mạng đồng chí hội tỉnh Gò Công với mục tiêu phát triển kinh tế và tư tưởng. Năm 1930, đây là nơi xuất hiện cờ đỏ và Đảng Cộng Sản Việt Nam. Tháng 8-1945 là khoảnh khắc chào mừng Cách mạng thành công và sự ra mắt của chính quyền Cách mạng tỉnh Gò Công. Tháng 8-1954 là khoảnh khắc mít tinh chào mừng Hiệp định Genève của hơn 20,000 nhân dân. Tết Mậu Thân năm 1968, lực lượng vũ trang cách mạng đã tiến công trung tâm tỉnh lỵ, đánh dấu một mốc son trong lịch sử đấu tranh của quân dân Gò Công.
và phát triển. Nổi bật là việc xây dựng và phát triển các ngành nông nghiệp, thủ công nghiệp, dịch vụ và cơ sở hạ tầng. Đồng thời, các hoạt động giáo dục và khoa học cũng được tăng cường với sự hỗ trợ của chính quyền, giúp cho người dân của Gò Công có điều kiện học tập và phát triển trí tuệ. Tất cả những hoạt động này đều góp phần đẩy mạnh sự phát triển của thị xã Gò Công và người dân trong vùng.
Từ năm 1987, cơ cấu kinh tế của thị xã Gò Công đã được xác định là "thương mại-dịch vụ-công nghiệp, tiểu thủ công nghiệp-nông nghiệp". Chỉnh trang đô thị đã tạo nên những nét đổi mới trong hoạt động thương mại và dịch vụ. Công nghiệp và điện được ưu tiên trong sản xuất và phục vụ sinh hoạt. Hợp tác xã thủ công nghiệp được khuyến khích, đã thu hút hàng trăm lao động. Chương trình "Ngọt hoá Gò Công" đã phát huy hiệu quả trong sản xuất nông nghiệp, cải thiện đời sống kinh tế tại nông thôn. Cuối năm 2000, kinh tế thị xã luôn tăng trưởng khá và ổn định, tạo tiền đề cho việc chuyển dịch theo hướng công nghiệp, hiện đại hoá.
Gò Công là thị xã có truyền thống văn hoá cao, có nhiều người đỗ đạt cao trong kỳ thi xưa và làm quan dưới triều vua Nguyễn. Gò Công là quê hương của nhiều nhà văn nổi tiếng như Hồ Biểu Chánh và Sơn Vương. Gò Công còn có Nhà xuất bản Nữ lưu thơ quán của Phan Thị Bạch Vân từ 1925-1930, và có nữ thi sĩ Lê Thị Kim (Manh Manh) và bà Cao Thị Khanh. Vùng Gò Công còn có sản phẩm độc đáo như điệu lý con sáo Gò Công và tủ thờ Gò Công. Gò Công còn có những di tích quan trọng như Lăng Hoàng Gia, đền thờ Trương Định, đình Trung, và miếu thờ Võ Tánh.
Định hướng phát triển đến năm 2015 tập trung vào phát triển kinh tế toàn diện, ổn định và bền vững theo cấu trúc thương mại-dịch vụ-du lịch, công nghiệp và nông nghiệp. Mục tiêu xây dựng Gò Công thành trung tâm thương mại-dịch vụ và phát triển công nghiệp chế biến. Tiến trình công nghiệp hóa và thu hút đầu tư được tập trung phát triển, cùng với hoàn chỉnh mạng lưới giao thông, điện, thông tin và liên lạc. Mục tiêu cuối cùng là "dân giàu, nước mạnh, xã hội dân chủ, công bằng và văn minh" và phấn đấu trở thành thị xã văn minh đô thị năm 2015.
Thông tin tổng hợp từ các nguồn khác nhau chỉ có giá trị tham khảo